"Nhọc nhằn nghề cá" – Có một dòng biển thức trong tôi

Thiết bị chụp : HTC ONE. Sau những ngày học hành khó nhọc cộng thêm cái thời tiết nóng nực của Bình Dương. Tôi đã trốn về với cái vị mặn của biển , cái vị chỉ cần ngửi thoáng qua là thấy, đó là đô thị biển Vũng Tàu. Vũng Tàu là một thị thành du lịch, nơi được nhiều khách du lịch ghé thăm quan nhiều, khác với cái ồn ào tất tưởi bận rộn của một đô thị, trước mắt tôi là một chốn thật bình yên. Giữa chốn bề bộn và rộn rịch của một đô thị du lịch là vậy, mà vẫn có những con người hàng ngày ra khơi cần mẫn làm việc vất vả với cái nắng của biển, cái sương đêm lạnh giá. ​ Biển dường như chẳng bao giờ ngủ cả, dù sáng hay trưa chiều hay tối, những đêm khi chúng ta chìm mình vào giấc ngủ cũng là lúc những người ngư gia ra khơi, và biển đã thức trọn đêm cùng họ. Trước mắt tôi là một Diệt kiến dòng “biển thức”, tôi tự hỏi mình có khi nào biển ngủ không? Cũng như người ngư dân có khi nào họ có được phút ngơi nghỉ cho chính mình sau những ngày ra khơi? Bình minh bắt đầu lên cũng là lúc các chiếc thuyền, ghe chở đầy cá, hải sải tươi ngon bắt đầu cập bến. ​ Cá đầy khoang, đầy lưới vậy làm cách nào để đưa cá vào đây, đời nào lại dùng sức người chạy ra chạy vào để vận chuyển? Đó là suy nghĩ của tôi lúc bấy giờ. Nhưng chỉ giây lát sau, những hình ảnh làm việc của những ngư dân đã cho tôi câu giải đáp dưới sự ngạc nhiên và bất ngờ của tôi. ​ Và bất giác tôi hệ trọng cái hình ảnh của họ với từ “chung lưng đấu cật”. Thời tôi còn học cấp 3 tôi đã được nghe các Thầy, Cô giáo giảng về từ " chung lưng đấu cật", từ này có nghĩa là : cùng góp sức và dựa vào nhau trước khó khăn chung, giờ tôi đã thêm hiểu và thấm hơn về câu nói ấy. Những con người không quen biết, không bao giờ nói chuyện. Nhưng chỉ cần nghe thấy lời đề nghị trợ giúp của bác ngư gia nhờ kéo thuyền lên là mọi người lại kết đoàn. ​ Công việc vất vả là vậy nhưng những người ngư gia luôn lạc quan, và vô tư. Nụ cười luôn hiện trên bộ mặt của họ, mặc cho dòng mồ hôi đang dần đẫm áo. ​ Điều gì đã làm cho họ xích lại gần nhau trong công việc như thế, ắt hẳn đó là vì hơn ai hết họ thấu hiểu chính cuộc sống và nỗi khổ đau trong cần lao của mình, thế nên một phút dừng tay và đồng lòng giúp nhau họ như gửi gắm cả niềm tin và sự tin tưởng dành cho nhau, như câu thầm thĩ thì khi cùng nhau kéo thuyền: - Cố lên tương lai cá sẽ lại đầy thuyền, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn, con cái sẽ giàu có Qua bao gian nan cuối cũng những ngư dân cũng đưa được thuyền lên trên bờ. Những con cá tươi ngon cũng dần được họ gỡ ra khỏi lưới để nhanh cho kịp phiên chợ sáng. ​ Vừa rũ lưới, bác ngư gia vừa san sớt với tôi: " Số bác sinh ra đã khó nhọc rồi, chẳng thể để con cái còn nhỏ rồi một ngày không xa phải chịu cảnh một căn nhà 2 quan liền cháu ạ". Đánh bắt cá trên biển là một nghề cần sức khỏe, gian nan và nguy hiểm.Nên trên những chiếc thuyền chỉ có dáng vóc của những người đàn ông, người cha. ​ Người nữ giới ở nhà coi ngó con cái, chợ búa. Nhưng họ vẫn thường đều đặn mỗi sáng thức dậy sớm để cùng chồng thu hoạch những mẻ cá. ​ Tuy có nhàn hơn với người chồng, nhưng người vợ của những ngư dân vẫn in hằn lên khuân mặt những nỗi lo toan: lo về sự an toàn của chồng đi biển mỗi đêm; lo tìm manh mối để xuất cá, hải sản với giá cao, ổn định hơn. " Nhiều hôm thuyền chỉ cập bến muộn một tẹo là các thương gia lại lấy cớ để ép giá chú ạ, không lo sao được " tâm sự của người vợ ngư gia. ​ Sau những giờ ngơi nghỉ những ngư dân lại bắt đầu công read more việc của mình. ​ Chấm dứt chuyến đi, tôi mang về trên ba lô mình bao xúc cảm, là cái vị mặn của biển thấm dần trong trái tim tôi, là tôi đã để lại biển bao cái lo toan bận rộn chông chênh của mình trước cuộc sống, sóng đã cuốn hết đi những điều tôi suy nghĩ. Là những ngày theo người ngư dân ra biển cảm nhận vị mặn thấy được nụ cười của họ cả giọt mồ hôi rơi, tôi mong dòng biển ấy sẽ mãi thức cùng họ, để những con cá lại đầy ghe, người ngư gia có được tiếng cười vẹn tròn. Và tôi cũng có một dòng biển thức cho riêng mình. Thiết bị chụp : HTC ONE. Thời gian : Buổi sáng đẹp trời trong tháng 4. Nơi chụp : Vũng Tàu. Kĩ thuật và kinh nghiệm : rạng đông và hoàng hôn là 2 khoảng thời kì hợp và cho ra những bức ảnh đẹp. Thực hiện luật lệ 1/3 sẽ làm cho hình ảnh của bạn trở lên hút hơn và có điểm mạnh, nhấn rõ ràng. Phần chỉnh các thông số vs Htc One tôi thường hay chọn chế độ chụp: Bình thường; ISO 100 vào ban ngày, Ev tăng giảm tùy vào thuộc vào ánh sáng ban ngày gắt hay dịu mà tăng giảm hạp. Cảm ơn mọi người đã xem bài!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đào tạo nguồn nhân công lĩnh vực công nghệ thông tin

18 điều mà chỉ những người sợ nóng mới hiểu

BST Xuân Hè 2015 dành cho nam của Valentino: Phóng khoáng và ma thuật