Người đàn ông làm đầy tim em
rốt cuộc thì ngày ấy cũng đến, ngày em rạng ngời sánh bước bên người đàn ông mà em thân thương gọi bằng “Chồng”. Đương nhiên, trong ngày ấy, anh không đứng bên em với bộ vest lịch thiệp như một chàng hoàng tử. Giấc mơ ấy mình đã từng tự tay vẽ ra cho nhau nhưng nó mãi mãi chỉ là giấc mơ. Ngày ấy, anh ngồi lặng trong khán phòng, đưa ánh mắt về phía em và thầm mong em hạnh phúc! Kể từ khi chúng mình chia tay, anh vẫn luôn mường tượng về một ngày chi tiết tham khảo như thế. Anh đã không biết bao lần cố tập cho mình một cách đối diện nhẹ nhàng nhất khi em lấy chồng. Nhưng rồi ngày ấy đến, anh chới với, vô định không hiểu nổi xúc cảm của chính mình. Anh cảm thấy tim mình đau nhói, cảm thấy xót xa và nhớ tiếc. Em vẫn ở đâu đó, thật sâu trong trái tim anh. Dù cho bao ngày qua anh đã nỗ lực xóa nhòa đi hình ảnh ấy. Nhận tờ thiệp cưới của em, lòng anh thắt lại. Anh giấu cái nhìn đầy sầu muộn ấy vào giò, tránh né đôi mắt em: - “Anh sẽ đến dự chứ?” – Em hỏi anh, cái câu hỏi mà anh đã từ...